Truyện cười “Tam đại con gà” đã phê phán cái dốt và khẳng định cái dốt thì không thể che giấu được, càng giấu càng lộ, càng làm trò cười cho thiên hạ.
Dưới đây là đôi nét về thể loại truyện cười và nội dung của truyện “Tam đại con gà”, mời bạn đọc tham khảo.
I. Một vài nét về thể loại: Truyện cười
1. Khái niệm
– Truyện cười là loại truyện kể về những hiện tượng đáng cười trong cuộc sống nhằm tạo ra tiếng cười mua vui hoặc phê phán những thói hư tật xấu trong xã hội.
– Hiện tượng đáng cười là những hiện tượng ở hành vi, cử chỉ lời nói của con người.
– Cái cười là do cái đáng cười gây ra và do ta phát hiện. Để có cái cười cần phải có:
- Điều kiện khách quan: phải có hiện tượng đáng cười.
- Điều kiện chủ quan: người đọc và người nghe phải phát hiện ra hiện tượng đáng cười đó.
2. Đặc điểm
– Truyện cười thường ngắn, nhưng dù ngắn truyện vẫn có kết cấu, nhân vật và ngôn ngữ để có thể gây cười.
– Nghệ thuật gây cười phải làm cho cái đáng cười được bộc lộ để người đọc, người nghe phát hiện ra nó mà cười.
3. Vai trò
– Truyện cười vừa có ý mua vui, vừa có ý phê phán.
4. Phân loại
– Truyện cười thiên về mua vui: truyện hài hước
– Truyện cười thiên về phê phán: truyện châm biếm
II. Đôi nét về truyện cười Tam đại con gà
1. Tóm tắt
Ngày xưa, có anh học trò nọ dốt nát nhưng đi đến đâu cũng khoe là mình văn hay chữ tốt. Có người tưởng thật liền mời anh về dạy cho con trẻ. Một hôm, khi đang dạy sách Tam thiên tự, dạy đến chữ “kê” thầy không biết là chữ gì. Học trò lại hỏi gấp quá nên anh ta trả lời đại: Dủ dỉ là con dù dì. Thầy sợ nhỡ sai người nào biết thì xấu hổ nên dặn học trò đọc bé lại.
Nhân trong nhà có bàn thờ thổ công, thầy liền khấn xem có phải là chữ dủ dỉ không thì cả ba lần đều được. Thầy đắc chí bảo học trò đọc to lên. Người bố đang làm việc nghe thấy chạy vào hỏi. Thầy bèn lấp liến bằng cách giải thích về tam đại con gà: Dủ dỉ là con dù dì, dù dì là chị con công, con công là ông con gà.
2. Bố cục
Gồm 2 phần:
– Phần 1: Từ đầu đến “trong lòng vẫn thấp thỏm”. Sự dốt nát của anh học trò.
– Phần 2. Còn lại. Hành động giấu dốt, lấp liến của anh học trò.
III. Nội dung truyện cười Tam đại con gà
Nghe truyện cười Tam đại con gà:
Xưa, có anh học trò học hành dốt nát, nhưng trò đời “xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ”, đi đâu cũng lên mặt văn hay chữ tốt.
– Có người tưởng anh ta hay chữ thật, mới đón về dạy trẻ.
– Một hôm, dạy sách Tam thiên tự , sau chữ “tước” là chim sẻ, đến chữ “kê” là gà, thầy thấy mặt chữ nhiều nét rắc rối, không biết chữ gì, học trò lại hỏi gấp, thầy cuống, nói liều: “Dủ dỉ là con dù dì”. Thầy cũng khôn, sợ nhỡ sai, người nào biết thì xấu hổ, mới bảo học trò đọc khẽ, tuy vậy, trong long vẫn thấp thỏm.
– Nhân trong nhà có bàn thờ thổ công, thầy mới đến khấn thầm xin ba đài âm dương để xem chữ ấy có phải thật là “dù dì” không. Thổ công cho ba đài được cả ba.
– Thấy vậy, thầy lấy làm đắc chí lắm, hôm sau bệ vệ ngồi trên giường, bảo trẻ đọc cho to. Trò vâng lời thầy, gân cổ lên gào:
– Dủ dỉ là con dù dì… Dủ dỉ là con dù dì…
Bố chúng đang cuốc đất ngoài vườn, nghe tiếng học, ngạc nhiên bỏ cuốc chạy vào, giở sách ra xem, hỏi thầy:
– Chết chửa ! Chữ “kê” là gà, sao thầy lại dạy ra “dủ dỉ” là con “dù dì”?
Bấy giờ thầy mới nghĩ thầm: “Mình đã dốt, thổ công nhà nó cũng dốt nữa”, nhưng nhanh trí thầy vội nói gỡ:
– Tôi vẫn biết ấy là chữ “kê”, mà “kê” nghĩa là “gà”, nhưng tội dạy thế là dạy cháu biết đến tận tam đại con gà kia.
Nhà chủ càng không hiểu, hỏi:
– Tam đại con gà nghĩa làm sao?
– Thế này nhé! Dủ dỉ là con dù dì, dù dì là chị con công, con công là ông con gà!
Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết Truyện Tam đại con gà Truyện cười dân gian Việt Nam của Pgdphurieng.edu.vn nếu thấy bài viết này hữu ích đừng quên để lại bình luận và đánh giá giới thiệu website với mọi người nhé. Chân thành cảm ơn.