“Sao anh không về chơi thôn Vĩ.
Hàng mới nắng cau nhìn lên… “
Có thể rất nhiều bạn trẻ như tôi, chưa từng đến thôn Vĩ, nhưng không lạ khi nghe đến cái tên quê này, bởi nó gắn liền với những trang sách tuổi thơ của tất cả học sinh Việt Nam. Ghé qua, chúng tôi thấy Vĩ Dạ (hay còn gọi là Cồn Hến) nằm lặng lẽ bên dòng Hương Giang thuộc xã Hương Lưu, phường Vĩ Dạ, cách trung tâm thành phố Huế chưa đầy 10 phút đi xe máy. Đây Vĩ Dạ, sông Hương vẫn còn đó, nhưng cảnh vật đã khác nhiều so với “nắng cau”, “lũy tre lá ngang” trong thơ Hàn Mặc Tử.
Đường vào Đây thôn Vĩ Dạ
Vĩ Dạ được bao bọc bởi sông Hương Giang, đi dọc đường Nguyễn Sinh Cung sẽ gặp cây cầu sắt cổ là cầu Phù Lưu, đi hết thôn Vĩ. Thay thế cho “Hàng cau nắng mới” “Tre lá che mặt chữ điền” giờ đây là những con đường bê tông trải dài cuối xóm, những ngôi nhà lát gạch khang trang.
Cây cầu sắt bắc qua sông Hương dẫn ra Cồn Hến được gọi là cầu Phù Lưu hay cầu Cồn.
Đến Đây thôn Vĩ Dạ vào một buổi chiều đầu thu, chúng tôi men theo con đường lớn chạy thẳng từ cầu Phù Lưu đến tận cuối làng. Bước qua cầu, đặt những bước chân đầu tiên vào thôn Vĩ, chúng tôi cảm nhận được một dòng thời gian khác hẳn so với phố thị bên ngoài. Không ồn ào, náo nhiệt, chỉ có khung thời gian mang màu sắc yên bình.
Một chiếc thuyền bắt hến của người dân trên sông Hương Giang.
Đặc sản thôn Vĩ Dạ: Hến
Nếu cái tên “Vĩ Dạ” gắn với tâm hồn người dân thôn Vĩ thì Cồn Hến là một cái tên mới, mang nhiều nét hiện đại. Sở dĩ người ta gọi vùng đất tình yêu này là Cồn Hến vì ở đây có rất nhiều hến ăn ngon vô cùng. Nơi đây được coi là “đại công trường” chuyên đánh bắt và chế biến các món đặc sản từ hến như: Cơm hến, bún hến, hến xào…
Hai chúng tôi vừa thưởng thức món bún hến vừa nghe cô bán hàng kể chuyện thôn Vĩ.
Vừa bước chân đến đầu làng, chúng tôi bắt gặp ngay một quán bún đặc sản mang hương vị Vĩ Dạ. Giá mỗi suất bún hoặc cháo ở đây chỉ 10.000 đồng / suất nhưng rất ngon và bắt mắt. Ngoài nguyên liệu đặc trưng là hến, món bún này còn có mỡ khô, lạc rang, chút gỏi đu đủ, bún khô… tất cả tạo nên một món ăn đặc biệt để lại nhiều ấn tượng với người thưởng thức lần đầu. ở lại như chúng tôi. Nghe nói chị bán hàng chỉ có chị Kim Cúc – “Người tình thôn Vĩ” của Hàn Mặc Tử ngay thôi!
Bún sông Hương – Đặc sản Huế.
Hến không chỉ là đặc sản của Vĩ Dạ mà còn là đặc sản của ẩm thực Cố đô, sẽ là một chuyến đi không trọn vẹn nếu bạn đến Huế mà không thưởng thức món ăn tinh tế này.
Quán cóc đầu làng
Người Huế uống cà phê rất nhiều, vậy mà Huế có nhiều quán cà phê lớn nhỏ khác nhau. Ở thôn Vĩ cũng vậy. Đường vào thôn Vĩ có rất nhiều gian hàng. Chúng tôi ghé vào một quán cóc nhỏ gần chợ Vĩ Dạ để nghỉ chân.
Chúng tôi ngồi thưởng thức đồ uống của mình và ngắm nhìn dòng người bình yên.
Các ngư dân nghỉ ngơi sau chuyến đánh bắt vẹm.
Thức uống chính của quán là cà phê, ngoài ra còn có trà đá và một số loại nước đóng chai. Chúng tôi gọi mỗi người một ly cà phê sữa đá với giá 10.000 đồng / ly của cô chủ rất hiền lành, mến khách. Vẫn là một quán cà phê ven đường nhưng khác với mọi con đường ở Sài Gòn mà tôi vẫn thường lui tới hàng ngày.
Nội thất và đồ dùng ở đây đều khoác lên mình cái hồn xưa cũ. Chiếc tủ lạnh cũ kỹ, nền đất bám đầy bụi bẩn, lớp vôi bong tróc trên tường… tất cả như tô điểm thêm cho sự bình dị cũng như khung cảnh nơi đây.
Chủ cửa hàng bên vật thể lạ.
Thôn Vĩ ngày nay
Dù trải qua bao nhiêu năm tháng, đi cùng bao giai đoạn lịch sử nhưng Vĩ Dạ vẫn giữ cho mình một dáng vẻ rất riêng. Dọc theo con đường làng là những ngôi nhà nhỏ mang đậm nét đẹp mộc mạc. Những ký ức về tuổi thơ và một bầu trời yên bình của tôi lại trỗi dậy đầy thổn thức và mơ mộng. Khoảng trời yên bình ấy giờ đã được thay thế bằng những dãy phố cao tầng với nhịp sống đô thị. Nên khi gặp lại cảnh đơn côi như tôi lại dâng lên nỗi nhớ da diết xen lẫn nỗi buồn.
Một anh đang chăm sóc cho chú gà chọi sau trận “xuất trận”.
Một dãy trong làng.
Quán ven đường.
Cảnh đẹp hùng vĩ trông chán, nhưng những cảnh bình dị nơi thôn quê như Vĩ Dạ tôi cứ muốn “ôm” mãi. Đơn giản như vậy dung lượng nhẹ, trong lòng có thể dung nạp được cũng thật nhẹ nhõm!
Cồn Hến – Ngôi làng nhỏ yên bình
Không nhiều du khách chọn Cù lao Hến là điểm du lịch khi đến Huế nên nơi đây vẫn giữ được nét mộc mạc và độc đáo vốn có. Tiếp tục trên con đường quanh co, chúng tôi được hòa mình vào nhịp sống buổi chiều của người dân nơi đây. Sau rặng tre, những người phụ nữ đang nói cười rôm rả, kể về những câu chuyện mới kể ngày hôm qua, về những niềm vui nho nhỏ trong ngày. Thấy tôi đang mải mê chụp ảnh, các chị không quên gửi những câu bông đùa khiến chúng tôi cảm thấy rất thân thiết.
Một quán bán bún hến trộn.
Ngay bên cạnh nơi tôi dừng chân, có một vài gánh hàng rong với món bún hến trộn và một vài món ăn vặt cho trẻ nhỏ. Đi xa hơn về phía cuối làng bên con đê nhỏ, ta như đắm chìm trong vẻ đẹp tĩnh lặng của nỗi nhớ: lũy tre, rặng cắm hoa, con đường… mỗi cảnh vật đều gợi lên một dòng cảm xúc êm đềm.
Dàn hoa rực rỡ dưới nắng chiều.
Hàng tre xanh bên con đường làng quanh co.
Nhịp sống chậm rãi ở nông thôn.
Khi những tia nắng cuối cùng của buổi chiều kết thúc cũng là lúc chúng tôi di chuyển về thành phố. Qua cây cầu sắt kia sẽ là một thế giới khác, không còn nét bình yên, giản dị, không còn nhịp thở chậm rãi êm ả. Chỉ đọng lại nơi đây một nỗi nhớ da diết và hẹn ngày trở lại để một lần nữa đắm chìm trong những phút giây bình yên. Nếu một lần đến với Huế, bạn đừng bỏ qua những thước phim quay chậm về Đây thôn Vĩ Dạ để mang về cho mình một khoảng trời cảm xúc như chuyến đi của chúng tôi nhé!
Đăng bởi: Vũ Đức
Từ khoá: [Review] Ở Huế vẫn còn đó một nỗi nhớ Thôn Vĩ Dạ
Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết [Review] Ở Huế vẫn còn đó một nỗi nhớ Thôn Vĩ Dạ của Pgdphurieng.edu.vn nếu thấy bài viết này hữu ích đừng quên để lại bình luận và đánh giá giới thiệu website với mọi người nhé. Chân thành cảm ơn.