Bạn đang xem bài viết “Những tản văn đầy cảm xúc, đau thương và tình cảm bất diệt” tại Pgdphurieng.edu.vn bạn có thể truy cập nhanh thông tin cần thiết tại phần mục lục bài viết phía dưới.
Những tản văn đầy cảm xúc, đau thương và tình cảm bất diệt luôn có sức hút khó cưỡng đối với các tác giả và độc giả. Chính những lời viết tình cảm chân thật, đầy cảm xúc và chân thành đã góp phần tạo nên những tác phẩm văn học kinh điển, truyền tải đến người đọc nhiều thông điệp ý nghĩa và sâu sắc về tình yêu, sự đau khổ và lòng nhân ái. Cùng với những tác phẩm nổi tiếng như “Tình yêu của chúng ta”, “Lỗi của những người khác” hay “Người thầy yêu dấu”, chúng ta không thể bỏ qua những tản văn đầy cảm xúc, đau thương và tình cảm bất diệt nào? Bài viết dưới đây sẽ giới thiệu đến bạn đọc những tản văn đầy sức hút và ý nghĩa của văn học Việt Nam và thế giới.
Mục lục nội dung
Vui, buồn, chán nản, hạnh phúc là những mảnh tâm trạng đan xen nhau tạo nên thứ gọi là cuộc sống. Không ai vui mãi cũng chẳng có ai buồn mãi, chỉ là người vui nhiều người vui ít, kẻ buồn nhiều, kẻ buồn ít. Nếu bạn đang cảm thấy buồn, tâm trạng không lối thoát, muốn tìm chút sự đồng cảm trong tình yêu và trong cả cuộc sống, hãy đọc ngay những bài thơ buồn, tâm trạng hay nhất được Pgdphurieng.edu.vn tổng hợp sau đây.
1. Ngủ đi em – Khuyết Danh
Ngủ đi em, đừng lo chuyện ngày mai.
Ai của ai, chẳng còn quan trọng nữa.
Tình yêu, suy cho cùng, cũng là một câu hứa.
Nên lắm người quên, em nhớ để làm gì?
Ngủ đi em, tình đẹp có mấy khi.
Người ta bảo dở dang là còn mãi.
Dẫu yêu thương của em chỉ toàn là ngang trái.
Gói ghém lại rồi, phải mạnh mẽ, nha em!
2. Đời buồn – Khuyết Danh
Cuộc sống ơi sao trôi lặng lẽ
Để ngày dài biết sẽ về đâu
Không tương lai, cuộc sống một màu
Toàn lo lắng và nỗi đau chất chứa.
Có phải chăng… cuộc sống không phép màu
Không san sẻ và không ai hiểu thấu?
Bao khó khăn vất vả một mình gánh chịu
Mọi lo lắng, gian truân trên đoạn đường đã qua.
Cuộc sống buồn cứ lặng lẽ trôi qua
Và bao đau khổ xót xa một mình
Cũng là một kiếp người
Sao long đong chốn biển đời xa xôi.
Cuộc đời như dòng nước trôi
Luôn vẫn tiếp diễn mà thôi hỡi đời!
3. Có một ngày – Đặng Minh Mai
Có một ngày em chẳng nhớ đến anh
Đôi mắt biếc không chòng chành khao khát
Lời âu yếm cũng chẳng còn dào dạt
Em xa rồi nghe mặn chát bờ môi.
Có một ngày ta không bước chung đôi
Con đường cũ cũng xa rồi hai ngả
Vòng tay ấm nay trở thành xa lạ
Áng mây chiều dường như đã ngừng trôi.
Có một ngày giọt nước mắt anh rơi
Mưa xối xả giăng ngập trời trắng lối
Khi em bước về phía ai rất vội
Lời yêu nào đang rộng lối đón em.
Có một ngày không mặc áo màu quen
Em đã khoác màu hồng sen sắc biếc
Từ khi đó duyên tình ta vĩnh biệt
Đứng lặng nhìn chứ anh biết làm sao.
Có một ngày dõi mắt ngắm trời cao
Lòng tự hỏi có khi nào em nhớ
Ngày xưa ấy đâu biết mình dang dở
Đâu nghĩ rằng tình vụn vỡ chia xa.
4. Trả anh cho người ấy – Ngọc Hân
Chắc người ta thương anh nhiều lắm đấy
Anh muốn gì họ cứ vậy chiều theo
Chẳng như em, người gì đâu thấy ghét
Tình cạn khô, cằn cỗi giống kẻ nghèo.
Chắc bên người anh sẽ luôn vui vẻ
Chẳng ưu tư, chẳng mệt mỏi buồn rầu
Thôi anh hãy trở về bên người ấy
Buông tay nào, em chẳng trách anh đâu.
Ừ em biết em là người ích kỷ
Mãi giận hờn chẳng suy nghĩ cho anh
Em cũng biết người ta luôn luôn tốt
Chỉ yêu anh, yêu rất đỗi chân thành.
Thôi thì thế, trả anh cho người ấy
Thấy anh cười em cũng sẽ vui ngay
Dẫu cuộc đời còn bao nhiêu ngả rẽ
Yêu anh nhiều họ sẽ chẳng đổi thay.
Thôi thì thế, chúc anh luôn hạnh phúc
Đừng nhớ em, đừng day dứt làm gì
Em mạnh mẽ, chẳng bao giờ biết khóc
Hãy yên lòng cứ thế bước ra đi!
5. Quá khứ… Hiện tại… Tương lai – Lê Ngọc
Quá khứ ư! Bới đào chi thêm nữa
Vết thương sầu lần lữa cũng qua thôi
Khơi làm chi kỷ niệm đã xa rồi
Xin hãy để tình trôi vào dĩ vãng.
Ta đã sống mãi hai miền tối sáng
Giấu tận cùng khoảng lặng những niềm đau
Vùng vẫy trong ký ức đã nát nhàu
Để rồi nhận nỗi sầu đau chất ngất.
Hiện tại ư! Ngày qua ngày thường nhật
Cuộc sống luôn tất bật giữa chợ đời
Bao nhọc nhằn nhiều lúc muốn buông trôi
Mà không thể bởi đời còn níu kéo.
Nhìn con trẻ với tâm hồn trong trẻo
Tội tình gì mà phải chịu xót xa
Nên đành xem mọi thứ đã như là
Chấp nhận hết vì con là phía trước.
Tương lai ư! Bây giờ ta cứ bước
Mặc kệ đời mất được với ganh ghen
Cho dù mai đời cao thấp sang hèn
Phó mặc hết cho con thuyền định mệnh.
Ai rồi cũng qua vòng sinh lão bệnh
Để cuối cùng…nhận vòng cuối…mà thôi.
6. Thế sự – Khuyết Danh
Thiên hạ đa đoan chuốc lấy phiền
Nhân tình thế thái lắm đảo điên
Lương tâm không quý bằng lương bổng
Đồng chí thua xa những đồng tiền.
Tôn sư trọng đạo thành xa xỉ
Cứu nhân độ thế hóa vô duyên
Thủ thường an phận qua ngày tháng
Vô vi vui thú cảnh điền viên.
Đường đời muôn nẻo biết về đâu
Thế sự đảo điên rượu giải sầu
Phụ tử phu thê thời cách biệt
Thân bằng huynh đệ mấy tương giao.
Nghĩa nhân liêm chính nào ai giữ
Tài lộc lợi danh lắm kẻ cầu
Khinh trọng khen chê tùy miệng thế
Tín trung hiếu lễ lấy làm đầu.
7. Ngược lối – Nguyên Hạnh
Anh biết không trên con đường hạnh phúc
Mình chung đường nhưng ngược bước chân nhau
Giọt châu rơi hoa rũ lá phai màu
Tim đau nhói muộn duyên mình ngược lối?
Cuộc đời này đã làm em mệt mỏi
Buông tay rồi em mong ước điều chi
Bước chân ra mình sẽ có những gì
Hay chỉ là đau thương và nước mắt?
Nỗi buồn em qua từng ngày góp nhặt
Giữ một mình ôm trọn nỗi cô đơn
Đã từ lâu em không biết giận hờn
Mà tự gắng mình phải luôn mạnh mẽ.
Vững vàng lên tôi ơi đừng buồn nhé
Có anh rồi thấy cuộc sống vui hơn
Khi bên anh, em đã vơi nỗi buồn
Nhưng chỉ là trong mơ thôi anh nhỉ!
Em yêu anh rất nhiều và hơn thế
Nhưng tình mình sẽ chỉ mãi cách xa
Yêu thương kia rồi có lúc nhạt nhòa
Về nơi ấy chỉ mình em một hướng.
8. Cuộc đời chán nản – Ttbn
Rượu thấm vào tim sẽ ấm lòng
Hay càng buốt lạnh giữa trời đông?
Hay là tất cả niềm đau khổ
Sẽ chực trào tuôn nhạt má hồng?
Hãy rót cho tôi chén rượu đầy
Tôi cần phải uống để còn say
Để tôi không phải là tôi nữa
Đừng để cho tôi tỉnh mộng này.
Tôi muốn quên đi kiếp làm người
Thân tàn ma dại, kẻ tàn hơi
Là tôi, chắc lẽ là tôi đó
Chán nản còn đây giữa đất trời.
Chất rượu thấm dần trong trí não
Vô tình đập vỡ chén ly bôi
Quanh tôi trời đất cuồng điên quá
Gục xuống, tai nghe rợn tiếng cười.
Cười xong rồi khóc với đê mê
Chập chờn say tỉnh giữa hoang khê
Và trong thế giới vô tình ấy
Hồn bỗng bay xa chẳng muốn về.
9. Trót lỡ yêu người – Cỏ Hoang Tình Buồn
Em âm thầm giữ gìn bao thương nhớ
Dù biết rằng duyên nợ chẳng tròn câu
Tháng năm trôi! em dấu mối tình sầu
Đêm trăn trở ôm thương đau rên xiết.
Nhìn trời cao Trăng vàng kia đã khuyết
Mây đen che Sao trốn biệt không về
Tuyết rơi nhiều lòng buốt lạnh tái tê
Em lặng lẽ giữa bốn bề hoang vắng.
Gọi tên anh giữa không gian im ắng
Rồi lê chân bước thầm lặng bên đời
Nhìn lá vàng…đang chới với chờ rơi
Như tiễn biệt một thời thương đã hết.
Đời trải qua bao thăng trầm mỏi mệt
Tình trái ngang nay cũng chết lịm dần
Suốt cuộc đời…lận đận chốn phù vân
Bao nhiêu nhớ thì mấy lần thương xót.
Lòng xót xa…nước mắt rơi từng giọt
Giờ thương đau! bởi trót lỡ yêu người.
10. Có bao giờ – Vũ Thắm
Có bao giờ anh cũng thấy tim đau
Khi tình ta đã phai màu nhung nhớ
Chẳng còn xem yêu thương là hơi thở
Bởi chúng mình lỡ bước ngược lối đi
Có bao giờ anh muốn đừng níu ghì
Khi tình cảm hết khắc ghi trong dạ
Bởi nơi anh xem em như người lạ
Gặp giữa đường cũng lặng lẽ qua nhau
Có bao giờ anh mộng ước đêm thâu
Em gối tay như thuở đầu ân ái
Hay trong lòng đã lạnh tim hoang hoải
Khi chúng mình chẳng phải là của nhau
Có bao giờ anh vội bước thật mau
Để lại em phía sau còn đứng ngóng
Còn lại gì ngoài cõi lòng dậy sóng
Em một mình một bóng lúc tàn canh!
11. Được một mất mười – Triệu Phú Tình
Ta mệt rồi quên gửi nhớ vào thơ
Quên hờn giận quên vu vơ kể lể
Mải ngụp lặn giữa dòng đời dâu bể
Mà vụng về quên sức khỏe bản thân.
Học siêng năng làm lụng thật chuyên cần
Vì còn trẻ gắng để phần tích lũy
Lao vào việc như con ong chăm chỉ
Nhưng ông trời cố ý chẳng chiều cho.
Vốn thông minh lại có tính mầy mò
Bản chất tốt nên ngây khờ đến dại
Luôn vui vẻ giúp người mong thoải mái
Hẳn kiếp này nghiệp ta phải tu tâm.
Trải qua bao giông tố với thăng trầm
Ngấm một lẽ điều cao thâm đơn giản
Luật nhân quả được mất đừng ngao ngán
Cứ vô thường ghi nhận chữ có không.
Cuộc sống đâu tươi mãi một màu hồng
Cân bằng giữ để cho lòng thanh thản
Chớ gắng gượng tự nhận về bản án
Được một phần mất cả vạn lần đau.
12. Giá bao nhiêu – Nguyễn Đình Huân
Có ai biết hạnh phúc giá bao nhiêu
Hãy bán cho tôi một liều để uống
Cho tôi biến khổ đau thành sung sướng
Mang niềm vui thay sầu muộn trong đời.
Có ai biết giá giọt nước mắt rơi
Khi người ta đã nói lời từ giã
Một mình cô đơn lệ sầu lã chã
Trái tim buồn bỗng hoá đá cô liêu.
Có ai biết lừa dối giá bao nhiêu
Khi ngày xưa người nói yêu tha thiết
Rằng tình ta sẽ muôn đời bất diệt
Như mặt trời như ánh nguyệt ngàn năm.
Có ai biết phản bội giá mấy trăm
Sao người ấy không âm thầm hối lỗi
Yêu đắm say đâu phải là có tội
Mà theo người anh đã vội bỏ đi.
Giá bao nhiêu cho một cuộc chia ly
Mà người ta phải ướt mi thương nhớ
Giá bao nhiêu cho cuộc tình tan vỡ
Biết giá rồi có buông bỏ được không?
13. Biển sầu – Nguyễn Hưng
Ngẫm nỗi buồn như biển nước mênh mông
Ta con thuyền bềnh bồng không bến đỗ
Nơi đất bằng dường như không còn chỗ
Nên một đời sóng vỗ chẳng nào nguôi.
Cũng bởi tại đâu thể chọn dòng xuôi
Mà trong lòng cứ nuôi cơn mộng ảo
Ngỡ có ngày được cùng ai bước dạo
Biết đâu rằng trời nhạo kẻ tình si.
Một kiếp này ta chẳng tiếc làm chi
Ngập nỗi sầu có gì là hạnh phúc
Lắm thác ghềnh mình ta con thuyền mục
Có kiệt cùng chỉ múc ánh trăng suông.
Đã bao lần cố gắng để bỏ buông
Ta lại càng điên cuồng trong nỗi nhớ
Trái tim nghẹt như không còn nhịp thở
Xót xa mình phải lỡ cuộc tình đau.
Ôi cuộc đời là nước mắt không màu
Đâu dễ dàng lau khô dòng dĩ vãng
Hỏi bình minh có khi nào loé rạng
Để con thuyền lãng đãng dưới trời mơ?
14. Tàn tro – Bích Sen
Nếu một ngày người ấy bỏ ra đi
Cô gái hỡi đừng tiếc gì nữa nhé
Bởi cuộc sống vốn có nhiều ngã rẽ
Hãy tập cười dù đau xé tâm can.
Nếu một hôm người ấy có phũ phàng
Vứt cô lại giữa trời chang chang nắng
Cô đừng oán sao người ta bình lặng
Bỏ rơi cô mà chẳng chút mủi lòng.
Nếu một ngày hạnh phúc ở ngoài song
Để cô lại giữa căn phòng tăm tối
Cô đừng có buồn đau mà trách vội
Chắc do trời đã cản lối nó qua.
Nếu tình yêu đến một lúc nhạt nhòa
Cũng đừng giận sao người ta hờ hững
Chắc người ấy tập cho mình chịu đựng
Nếu buông xuôi cô có xứng được yêu?
Nếu lòng cô cảm thấy đã quá nhiều
Những mảnh vỡ chẳng thể thêu cho khớp
Thì lúc đó vững tâm đừng choáng ngợp
Nhìn cuộc tình còn lại lớp tàn tro.
15. Vô đề – Lê Ngọc
Ta lạc lõng giữa đời bao dối trá
Người thân ư! Hay kẻ lạ vô tình
Trách cuộc đời chìm nổi chốn điêu linh
Hay oán kẻ làm tim mình se thắt.
Ta là khách nơi dương trần tẻ nhạt
Mượn tiếng cười thoả cơn khát u mê
Thẳm trong tim là bao nỗi ê chề
Cười nói đó để đêm về đau đớn.
Khi bóng đen phủ bầu trời rộng lớn
Là lúc lòng nghe nhẹ gợn yêu thương
Một chút mà ký ức vẫn còn vương
Vội đến giữa chốn đời thường hối hả.
Ta với ta …mà bỗng nhiên xa lạ
Người với người mà sao lỡ vô tình
Qua đêm rồi trời chói loá bình minh
Sao chẳng thể đánh thức tình đã chết.
Con đường mà người cùng ta chung bước
E bây giờ không giữ được người ơi
Đành lòng thôi vì khác hướng đường đời
Cố níu chỉ khổ nhau thôi người ạ.
Chia tay rồi ta trở lại là ta!
16. Giọt nắng cuối chiều – Cỏ Hoang Tình Buồn
Mỗi chiều về em bước vội lang thang
Tìm giọt nắng hanh vàng…còn sót lại
Sợ bóng đêm phải thở dài khắc khoải
Bởi đớn đau ngang trái mãi theo hoài.
Biết bao giờ nỗi nhớ mới nguôi ngoai
Tình không nợ nên lạc loài ngăn cách
Giọt mưa rơi mãi lách luồn ngõ ngách
Nghe tiếng kêu tí tách tưởng giọt sầu.
Không nhau rồi em chẳng biết về đâu
Thân trôi dạt nơi đầu nguồn cuối biển
Cuộc đời em như con thuyền ẩn hiện
Bao nhớ thương lưu luyến đã lỡ làng.
Cho em làm giọt nắng mãi lang thang
Luôn ấm áp lòng tràn đầy thương nhớ
Chuyện tình yêu chẳng bao giờ tan vỡ
Không đớn đau hay trăn trở ngậm ngùi.
17. Cảm giác – Trúc Thanh
Ôi cảm giác cô đơn, buồn, chán lạ
Nhìn quanh mình sau tất cả…còn ai?
Chỉ riêng ta làm bạn tiếng thở dài
Hỏi tri kỷ…có hoài là tri kỷ.
Trong cuộc sống bộn bề nhiều suy nghĩ
Chợt rùng mình một cảm giác không tên
Còn lại gì khi ta vốn lênh đênh
Đời hối hả người quên ta rất vội.
Ôi sợ lắm những phút giây nhàn rỗi
Sợ đêm dài tựa gối nghĩ bâng quơ
Nghe tâm tư trống trải đến không ngờ
Nghe tim óc lạnh trơ trơ như sỏi đá́.
Có những lúc thấy mình như gục ngã
Những nợ đời cố trả mãi chưa xong
Nước mắt rơi cho nhẹ vết thương lòng
Để mai sáng ta không còn phải khóc.
18. Có những nỗi buồn… không biết tỏ cùng ai – Khuyết Danh
Có những nỗi buồn không biết kể cùng ai,
Đành giữ trong lòng chờ thời gian vùi lấp,
Cuộc sống ngoài kia mỗi ngày đều tấp nập,
Người cười thật nhiều chưa hẳn đã là vui.
Có một thứ tình cảm đã từ lâu ngủ vùi,
Có những góc khuất trong tim sợ người ta nhìn thấy,
Dù sống hồn nhiên lấy nụ cười che đậy,
Nhưng đêm về… bất chợt lại cô đơn.
Càng trưởng thành càng im lặng nhiều hơn,
Ngại ngùng, phân vân hay đa sầu đa cảm,
Khung cảnh chiều thu càng thêm buồn ảm đạm,
Nhạc Trịnh vang lên… khẽ chạm trái tim mình.
Nếu một ngày bỗng đánh mất niềm tin,
Đi sai đường, liệu ai là người níu mình ở lại,
Những cái chạm tay rồi chia xa mãi mãi,
Người qua người… buồn đọng mãi nơi đây,
Có những nỗi buồn… không biết tỏ cùng ai…!
19. Muộn màng – Khuyết Danh
Tôi đơn lẻ giữa vòng đời xoay chuyển,
Như con tàu giữa bão biển ngàn khơi,
Bao nhiêu năm ta gọi đó “cuộc đời”,
Sao trôi nổi mãi hoài câu thương hận.
Tình yêu chết hay kiếp người lận đận,
Tôi lạc loài số phận kẻ vô duyên,
Ðêm hằng đêm chôn giấu nỗi muộn phiền,
Khi cay đắng ngút ngàn như sương lạnh.
Trong cõi nhớ mù mờ tôi hiu quạnh
Giữa kiếp người… bất hạnh vẫn là tôi,
Ðã vì em, tôi mất cả một đời
Nay yêu để đợi ngày sầu… vĩnh biệt.
Em yêu hỡi có bao giờ em biết
Phút chạnh lòng em sẽ thấy tiếc thương
Khi chính em lạc lối, chẳng chung đường
Xa nhau để giết người thương vô tội …
20. Cô đơn lối anh về – Tùng Trần
Bước cô đơn trên lối về quạnh quẽ
Thiếu bóng ai nên vắng vẻ lạnh lùng,
Khi đường đời ta chẳng thể bước chung
Mùa thu đến ngỡ đông sầu buốt giá.
Anh không trách người thay lòng đổi dạ,
Mà hỏi đời sao lại quá đắng cay,
Bao xót xa cứ dai dẳng theo hoài,
Chẳng biết đâu là tháng ngày hy vọng.
Mất em rồi anh về đường lẻ bóng
Cũng không còn ai trông ngóng đợi chờ,
Giọt mưa rơi hay lệ chảy đôi bờ,
Trên khoé mi vật vờ bao kỷ niệm.
Hạnh phúc xưa giờ biết đâu tìm kiếm
Chiếc hôn nồng ngọt lịm ở đầu môi
Phố còn đây nhưng đã vắng em rồi
Lòng tái tê hỡi người ơi có biết.
21. Ngay lúc này tôi thấy lẻ loi – Tùng Trần
Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi
Cần có một người quan tâm rồi thăm hỏi
Để vơi đi chút cô đơn hờn tủi
Cùng những lời an ủi thế mà thôi.
Được ấm lòng như tia nắng nhỏ nhoi
Bớt quạnh hiu giữa dòng đời chật chội
Làm động lực khi chân chùn mỏi gối
Trên nẻo đường muôn lối kiếp nổi trôi.
Bao lâu rồi nụ cười thiếu trên môi
Vì cuộc đời không như lòng mong đợi
Những niềm vui mãi xa tầm tay với
Nên một mình cứ lủi thủi lang thang.
Biết bao giờ tôi chẳng phải đeo mang
Chữ đắng cay lẫn bẽ bàng đây nhỉ
Nơi khóe mi thôi rơi dòng ủy mị
Và cuộc đời tìm thấy được niềm vui.
Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi.
22. Một mình – Hạnh Ngọc
Đêm đã khuya sao ta còn thao thức
Gió từng cơn thổi lạnh tái tê lòng
Nhớ thương ai đêm dài ta không ngủ
Để lòng buồn trăn trở suốt năm canh.
Ta thức dậy một mình ra sân đứng
Nhìn ánh trăng vằng vặc sáng trong đêm
Trăng hạnh phúc mặc dù trăng còn thức
Vẫn có sao lấp lánh đứng cạnh mình.
Người ơi hỡi nói rằng yêu em lắm
Vậy mà em vẫn trống vắng lạnh lùng
Đêm lạc lối cô đơn em lạnh lắm
Mong vòng tay ấm áp đến bên đời.
Đêm không ngủ đêm bỗng dài vô tận
Có một mình mới thấy nhớ mong ai
Cho ta gửi chút tình cho trăng nhé
Đến bên người ta thương nhớ đêm nay.
23. Đời tôi – Khuyết Danh
Đời tôi sương gió phong trần
Đi tìm manh áo miếng ăn qua ngày
Xa quê mấy chục năm dài
Nỗi buồn cứ mãi u hoài người ơi!
Làm sao viết được thành lời
Thoáng qua mà đã nửa đời gian nan
Nghĩ mà tím ruột héo gan
Tim đau như thế đâm ngàn mũi dao.
Bao lần nức nở nghẹn ngào
Nhớ cha nhớ mẹ còn bao nhọc nhằn
Gia đình nhiều nỗi khó khăn
Thân trai gánh chịu mấy lần được vui?
Dòng đời chảy ngược trôi xuôi
Tìm gì ở chốn bùi ngùi lặng câm
Đêm nay đêm nữa âm thầm
Thịt da hằng những… vết xăm cuộc đời.
24. Có một người – Khuyết Danh
Có một người… bước chân về vội vã
Mang nỗi buồn tơi tả dưới cơn mưa
Bởi tình yêu bổng chốc hoá kẻ thừa
Vì ai nỡ bội vong quên lời hứa.
Có một người… ôm nỗi sầu chất chứa
Lệ nhạt nhòa nhói nửa mảnh hồn đau
Người xem tình như hàng hoá đổi trao
Câu hẹn thề cớ sao người chối bỏ.
Có một người… đôi mắt buồn nhuộm đỏ
Lỡ giấc mơ vò võ tái tê lòng
Bước quay về cùng khoảng trống mênh mông
Có còn chăng chỉ là dòng lệ đắng.
Có một người… mang nỗi đau thầm lặng
Chợt vô tình mưa đổ mặn bờ môi
Bởi nhịp cầu người nỡ bẽ làm đôi
Để cho ai lẻ loi buồn cô quạnh.
Có một người… dưới trời mưa giá lạnh
Rệu rã hồn canh cánh nỗi sầu vươn
Thời gian rồi cũng lành lại vết thương
Để người thấy mình kiên cường mạnh mẽ.
Có một người… nhếch môi cười nói khẽ
Chữ ân tình có lẽ sẽ lãng quên.
25. Đành sao em? – Khuyết Danh
Có khi nào em nhớ đến anh không?
Đường em về có chênh chông lẻ bóng?
Nỗi niềm kia có ai chờ ai ngóng?
Hay tim em đã khép đóng lạnh lùng?
Có khi nào em chợt thấy nhớ nhung?
Và có thấy chất chồng bao khao khát?
Tình yêu mới đã lấp đầy mất mát?
Tưới ngọt lành lên chua chát hôm nao?
Giữa kiếp người nỗi nhớ đã gầy hao
Em có còn xanh xao trong mộng mị?
Nỗi đau liệu vẫn còn trong âm ỉ?
Kết thúc buồn giờ chỉ chết tim anh?
Cuộc sống này hạnh phúc vốn mong manh
Bao mưa gió tan tành tim yêu vỡ
Phai lạt rồi bởi thiếu duyên vắng nợ…
Mùa đông này anh sợ lắm cô đơn…!
26. Chiều cô đơn – Nguyễn Hưng
Chiều hôm nay buồn như mùa thu chết
Mây xám bay giăng kín khắp khung trời
Vạt nắng tàn cứa vào tim hằn vết
Xé linh hồn ngàn xác lá chơi vơi ?
Ta ở đâu cũng không còn biết nữa
Mặc bàn chân vô thức giữa sương mù
Vết thương lòng chia cuộc đời hai nửa
Đã lâu rồi quên mất khúc tình ru.
Tối dần buông trên dòng người vội vã
Ta ngẩn ngơ chẳng nhớ nổi chính mình
Bất giác thèm bật tiếng cười ha hả
Mặc cho đời cứ ngỡ kẻ thần kinh ?
Ánh đèn đường đã vàng vọt khắp phố
Biết về đâu chạy trốn cả đêm dài
Chắc thế gian niềm vui không còn chỗ
Cho một người buồn trĩu cả đôi vai.
Ôi mùa thu lá rụng làm sao đếm ?
Như cô đơn đâu biết lấy gì đong
Đêm lạnh lẽo ôm sầu làm chăn đệm
Trái tim này… hơi ấm ở đâu hong?
27. Thà cô đơn – Tùng Trần
Lê bước chân một mình thân cô độc
Bởi tình đời lắm lừa lọc dối gian
Khi giấc mơ còn lại đống tro tàn
Nên nghĩ đến thấy càng thêm chán ngấy.
Thà lẻ loi sống cuộc đời như vậy
Nhưng nhẹ nhàng chẳng mang lấy sầu ưu
Đường chông gai hay trời phủ mây mù
Vẫn chấp nhận dù không người han hỏi.
Muốn vùi chôn những tháng ngày lầm lỗi
Của một thời vội vã thiếu nghĩ suy
Đem chân tình và tất cả cho đi
Rồi nhận lại nỗi đeo ghì trĩu nặng.
Giờ chỉ mong tâm hồn trong tĩnh lặng
Sống nhẹ nhàng chẳng lo lắng điều chi
Trên đường đời cô độc bước chân đi
Không muốn lòng bận bịu gì thêm nữa.
Buồn hay vui cũng do mình chọn lựa
Chẳng như là cái thuở ấy ngày xưa.
28. Đến cuối cùng – Nguyễn Hưng
Đến cuối cũng vẫn chỉ là xa lạ
Dẫu cuộc đời tất cả đã dành trao
Bao đắm say một thuở giấc mộng đào
Cũng một ngày trôi ào theo mưa lũ.
Trong hồn ta như ngàn cơn gió hú
Cứ cuồng điên vần vũ chẳng nào yên
Trái tim đau vết cứa không thể liền
Bao đêm dài vẫn triền miên cào xé.
Đã hết rồi tình ơi xin chào nhé
Ngày hôm nay đã rẽ lối thu sầu
Thì kỷ niệm đành chôn đáy vực sâu
Đường đơn bóng về đâu đây ta hỡi?
Tiếng yêu xưa xa rồi tầm tay với
Bờ môi khô rời rợi nỗi buồn mang
Trong tim ta còn nghẹn nỗi bàng hoàng
Trang nhật ký lật sang ngày u ám.
Duyên phận hẩm từ nay tình đâu dám
Có gì vui ảm đạm với sầu vương
Hạnh phúc đâu sao chỉ thấy chán chường?
Rồi ngày mai mù sương giăng ngập lối.
Xin chào nhé từ nay tình trăn trối
Đã không còn hờn dỗi chặn tên nhau
Trên sân ga đưa tiễn một chuyến tàu
Người đi… rồi niềm đau còn ở lại.
29. Sóng đời – Trúc Thanh
Sóng cứ vỗ những vơi đầy thương nhớ
Chuyến bôn ba ta chở khẳm nợ đời
Vay lần ấy cho ngập đầu trăn trở
Danh phận này là số kiếp tả tơi
Sóng ơi Sóng có bao giờ lắng lại
Giữa tràng giang chới với một linh hồn
Sống chân thật giữa đời mang tiếng dại
Ta dối lòng người bảo chẳng được khôn
Sóng vỗ kiếp lao lung giày xéo phận
Cuộc đến đi còn mấy bận khóc cười
Môi mím lại lòng dặn lòng đón nhận
Hỏi cuộc đời ta được mấy lần mươi.
Biết giá rồi có buông bỏ được không.
30. Cách xa – Nguyên Hạnh
Rồi có một ngày em chợt nhận ra
Mình không còn yêu nhau nhiều như trước
Trên cung đường một mình em bước ngược
Nhuộm sắc màu phai nhạt lối yêu thương!
Còn không anh những ngày lạnh đêm trường
Cái nắm tay cùng nụ hôn vội vã
Tình đầu tiên em trao anh tất cả
Bao ngọt ngào giờ đau đớn riêng em?
Còn không anh những giây phút dịu êm
Nắm tay anh đi dưới trời đầy nắng
Vẫn đường xưa nhưng giờ sao vắng lặng
Một mình buồn, một mình lạnh đơn côi?
Bao yêu thương giờ phai dấu xa rồi
Tình yêu ấy mãi trở thành kỷ niệm
Phút ban đầu mãi như còn lưu luyến
Nhớ thật nhiều nhưng vẫn phải cách xa!
Trên đây là những bài thơ buồn, tâm trạng hay nhất về cả tình yêu và cuộc sống được Pgdphurieng.edu.vn sưu tầm và tổng hợp lại. Hy vọng sau khi đọc xong những bài thơ ở trên, bạn có thể nhanh chóng thoát khỏi nỗi buồn đang bủa vây, một khởi đầu mới đang chờ đón bạn. Nếu thấy bài thơ nào này, ý nghĩa đừng quên chia sẻ đến bạn bè và người thân để cùng tham khảo nhé!
Những tản văn đầy cảm xúc, đau thương và tình cảm bất diệt là những tác phẩm văn học đặc biệt gợi cảm giác sâu sắc ở người đọc. Những câu chữ ngọt ngào, những cảm xúc như rực lửa cùng những suy tư sâu sắc đã được khắc họa đầy chân thực và sức lan tỏa mạnh mẽ. Đây là những tản văn gợi mở tâm trí và đốn tim những ai đọc qua. Tản văn như một gợi mở đến với thế giới đầy màu sắc của tình yêu, đau thương và sự đấu tranh trong cuộc sống. Chúng gửi gắm những thông điệp giá trị cho đọc giả về tình yêu, sự tự do, sự hy sinh và tất cả những giá trị mà con người cần phải gìn giữ. Với những thông điệp đầy cảm xúc và đau thương, chúng ta có thể học tập và trưởng thành hơn để đối mặt với thế giới xung quanh chúng ta.
Cảm ơn bạn đã xem bài viết “Những tản văn đầy cảm xúc, đau thương và tình cảm bất diệt” tại Pgdphurieng.edu.vn bạn có thể bình luận, xem thêm các bài viết liên quan ở phía dưới và mong rằng sẽ giúp ích cho bạn những thông tin thú vị.
Nguồn: https://thuthuatphanmem.vn/nhung-bai-tho-buon-tam-trang-hay-nhat/
Từ Khoá Tìm Kiếm Liên Quan:
1. Tản văn cảm động
2. Cảm xúc sâu sắc trong tản văn
3. Tản văn đau thương
4. Tản văn diễn tả tình cảm chân thành
5. Tản văn tình yêu đích thực
6. Tản văn bi kịch
7. Tản văn đau lòng
8. Tản văn đầy xúc cảm
9. Tình cảm của những tản văn
10. Sự bất diệt của tình cảm trong tản văn.