Lê Anh Xuân (1939-1968) tên khai sinh là Ca Lê Hiến, sinh ngày 5-6-1940 tại Châu Thành, tỉnh Bến Tre, trong một gia đình nhà giáo yêu nước. Năm 1952, Lê Anh Xuân vừa học vừa làm việc ở nhà in trong chiến khu kháng chiến chống Pháp. Năm 1954 Lê Anh Xuân theo gia đình tập kết ra Bắc. Sau khi tốt nghiệp khoa Sử trường Đại học Tổng hợp Hà Nội và sau một thời gian ngắn làm phụ giảng tại trường, Lê Anh Xuân trở về chiển trường miền Nam công tác trong ngành giáo dục rồi chuyển sang Hội Văn nghệ Giải phóng. Anh hy sinh ngày 24-5-1968 ở vùng phụ cận Sài Gòn trong chiến dịch xuân Mậu Thân (1968). chúng mình xin giới thiệu các bài thơ hay của anh.
Bài thơ: Anh là con sông chảy trước nhà em
Anh là con sông chảy trước nhà em
Anh là con sông chảy trước nhà em
Em có nghe tiếng sóng vỗ ngày đêm
Buổi sáng nước lên sông chảy êm đềmEm có thấy nhiều lục bình hoa tímBuổi chiều khi nắng vàng ngọt lịmEm thấy không cuồn cuộn nước ròng
Anh đang về bể cả mênh mông
Em về đâu mà em chèo nước ngượcTrời lại mưa to áo em đã ướtSao không chờ nước lớn em ơiThôi em đi đi kẻo không trời sáng
Ðã có lòng anh con nước chảy xuôi
Anh vẫn thức theo mái chèo em đóAnh vẫn bên em dù đêm mưa gióDù giặc lùng đạn nổ ven sôngAnh vẫn bên em. Em có nghe không
Tiếng sóng vỗ- tiếng lòng anh sâu thẳm
Em có biết anh yêu em nhiều lắmNhư sông sâu sào ngắn khó lườngGiữa lửa bom em chẳng nỡ soi gươngEm vẫn đẹp khi soi dòng nước chảy
Em vẫn đẹp khi soi lòng anh đấy.
Anh là con sông chảy trước nhà em
Em có nghe tiếng sóng vỗ ngày đêm.
Bài thơ: Anh là con sông chảy trước nhà em
Bài thơ: Về đi em
Về đi em
Tặng các bạn thanh niên miền Nam tập kết ra Bắc nhân ngày Mặt trận kêu gọi sẵn sàng trở về miền Nam chiến đấu.
Về đi em! Hỡi em yêu quýVề với quê hương rợp bóng dừa xanhChắc em đã sẵn sàng rồi nhỉEm chờ ngày đi như khi đứng chờ anhCó phải em muốn hoá cánh chim xanhVượt Trường Sơn bay vút về quê mẹAnh tưởng thấy em khóc oà như con trẻ
Khi đặt bàn chân lên mảnh đất quê hương.
Anh nhớ em – nhớ miền Bắc yêu thươngNhớ dáng em đứng bên đường dương liễuCủa hồ Tây buổi chiều dìu dịuNhớ mắt em trong sáng dịu dàngNhư trời miền Bắc buổi thu sangAnh mang em suốt dặm đường xa lắcNhư mang trong tim ngôi sao phương BắcMang niềm tin ngày thống nhất mai sau
Dù lửa bom đang dội trên đầu.
Em hãy kể anh nghe những ngày sôi nổiHàng triệu thanh niên theo lời Đảng gọiĐang sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu
Đâu khó khăn tuổi trẻ đi đầu.
Anh như thấy bóng em đi đấyEm ở xa mà gần anh biết mấyNhư trái tim trong lồng ngực anh đây
Như miền Nam trong miền Bắc đêm ngày.
Anh đã về thăm trường xưa em họcVẫn rung rinh hàng tràm xanh như ngọcVẫn dòng kinh đỏ tận chân trời
Vẫn dòng sông mải miết về khơi.
Nhưng bao chuyện buồn vui em có biết?Dòng kinh đỏ máu đồng bào bị giếtHàng tràm xanh rụng lá mấy lầnVà mái trường mấy bận nát tan.Nhưng bọn chúng làm sao giết đượcCả miền Nam thành đồng bất khuấtRừng U Minh vẫn xanh biếc bóng tràm
Hết bom rồi, tiếng trẻ lại đùa vang.
Nhìn em gái đang ngồi trong lớpChỗ em ngồi xưa trời mưa thường dộtAnh nhớ em biết mấy em ơi!Chỗ em ngồi đây mà em ở đâu rồiPhải chi em về nơi trường cũLàm cô giáo sống giữa bầy chim nhỏChắc em sẽ vui, sẽ quý, sẽ thươngNhững trẻ thơ cắp sách đến trườngĐã anh dũng như mẹ cha anh dũngHọc từng chữ giữa tiếng bom tiếng súngTối lại về cùng mẹ vót chông
Các em vui như con sáo sổ lồng.
Anh đã gặp những người con gáiCũng như em dịu dàng biết mấyCũng như em hai mươi tuổi trắng trongEm biết chăng đấy là những anh hùngĐã mấy lần tay không cướp bótĐã trăm bận biểu tình chống giặcAnh muốn em như thế. Hỡi emHãy về đây sống lại những đêmLửa cách mạng đỏ những làng kháng chiếnVề với mái chèo mặn nồng gió biểnVề vót chông, về cầm súng, cầm dao
Gian khổ nhiều nhưng hạnh phúc xiết bao.
Em đã đẹp trong chiếc áo dài Hà NộiĐi giữa đường thơm mỗi mùa xuân tớiEm còn đẹp hơn trong chiếc áo bà baNhuộm màu đen, màu bùn đất quê nhàĐẹp lắm em đi đường dừa xanh mátTóc em ướp hương sen Đồng ThápĐẹp lắm khi em đứng dưới chiến hào
Đem tuổi xuân xoá sạch thương đau.
Em còn thức hay em đã ngủ?Ôi Hà Nội đường thơm hoa sữaEm có nghe ngoài cửa, cây xanhĐang rì rào tiếng vọng của anhChắc em đã sẵn sàng rồi nhỉMột chiếc ba-lô, một tâm hồn chiến sĩCó phải em đêm ngủ không yên
Khúc quân hành đang giục trong tim.
5-1965
Nguồn: Thơ Lê Anh Xuân, Văn học hiện đại Việt Nam, NXB Văn học, Hà Nội, 1981
Bài thơ: Về đi em
Bài thơ: Qua Ấp Bắc
Qua Ấp Bắc
Tôi đi trên cánh đồng Ấp BắcĐất dưới chân thơm mát, phì nhiêuChiều Ấp Bắc trong veo
Đồng Ấp Bắc một màu xanh ngắt
Ôi Ấp Bắc thành đồng bất khuấtChiến công đã vang khắp địa cầuMà mảnh đất này giản dị biết baoBông súng dưới ao nở xoè cánh quạtNhững rặng trâm bầu, những hàng bình bátNhững đám mạ xanh, những liếp mía vàngVà đâu đây mùi bùn đất Việt NamTất cả đã trở thành bất tửTừng ngọn gió đã thổi vào lịch sửTôi tưởng nơi đây tan nát còn đâuLạ lùng thay lúa vẫn tươi màuLúa trùng điệp vây quanh đồn giặcLúa bất khuất như người bất khuấtPhù sa đã lấp những hố bomVà cả những vết thương của tâm hồnQuân giặc đêm ngày vẫn giội bom, trút đạn
Vì sao đất này vẫn xanh màu cuộc sống?
Tôi bước đi lòng thấy bâng khuângAnh nằm ở đâu? Hỡi anh ĐừngChỗ các anh nằm đơn sơ nấm đấtBát ngát bốn bên rì rào lúa hátBóng hàng tre che mát nghĩa trang
Buổi chiều dâng những hoa nắng tươi vàng
Thôi tôi đi nhé! Chiều sắp tắtĐường còn dài hẹn mai lại gặpTôi quay nhìn giữa đồng lúa mênh môngMộ của các anh sao bỗng giống lạ lùngNhững công sự bên đường mới đắp
Ngôi sao chiều cháy rực trời Ấp Bắc.
10-1966
Nguồn: Hoa dừa, NXB Giải phóng, 1969.
Bài thơ: Qua Ấp Bắc
Bài thơ: Hành quân giữa rừng xuân
Hành quân giữa rừng xuân
Rừng xa vọng tiếng chim gùNgân nga tiếng suối vi vu gió ngànMùa xuân đậm lá nguỵ trangĐường ra tiền tuyến nở vàng hoa maiBa lô nặng, súng cầm tayĐường xa biết mấy dặm dài nhớ thươngGiờ này mẹ ở quê hươngCũng chừng đang dõi theo đường ta điĐêm mưa, ngày nắng sá gìQuân thù còn đó, ta đi chưa vềChim rừng thánh thót bên khe
Nhìn lên xanh biếc bốn bề rừng xuân.
Bài thơ: Hành quân giữa rừng xuân
Bài thơ: Trở về quê nội
Trở về quê nội
Ôi quê hương xanh biếc bóng dừaCó ngờ đâu hôm nay ta trở lạiQuê hương ta tất cả vẫn còn đâyDù người thân đã ngã xuống đất nàyTa lại gặp những mặt người ta yêu biết mấyTa nhìn ta, ta ngắm, ta sayTa run run nắm những bàn tayThương nhó dồn trong tay ta nóng bỏng.Đây rồi đoạn đường xưaNơi ta vẫn thường đi trong mộngKẽo kẹt nhà ai tiếng võng trưaẦu ơ… thương nhớ lắmƠi nhũng bông trang trắng, những bông trang hồng.Như tấm lòng em trong trắng thủy chungNhư trái tim em đẹp màu đỏ thắmCon sông nhỏ tuổi thơ ta đã tắmVẫn còn đây nước chẳng đổi dòngHoa lục bình tím cả bờ sông.Mẹ lưng còng tóc bạcNgậm ngùi kể chuyện ta ngheTám em bé chết vì bom xăng đặcTrên đường đi học trở về.Giặc giết mười người trong một ấpBà con khiêng xác chất đầy gheChở lên Bến Tre đấu tranh với giặcLàng ta mấy lần bom giội nátDừa ngã ngổn ngang, xơ xác bờ tre,Mẹ dựng tạm mái lêu che mưa che gió.Ta có ngờ đâu mái lều của mẹDưới lớp đất kia ngọn lửa vẫn cònMẹ ta tần tảo sớm hômNuôi các anh ta dười hầm bí mậtCả đời mẹ hy sinh gan gócHai mươi năm giữ đất, giữ làngÔi mẹ là bà mẹ miền Nam.Ta có ngờ đâu em ta đấyDưới mái lều kia em đã lớn lênEm đệp lắm như mùa xuân bừng dậySúng trên vai cũng đẹp như emEm ơi! Sao tóc em thơm vậyHay em vừa đi qua vườn sầu riêngTa yêu giọng em cười trong trẻoNgọt ngào như nước dừa xiêmYêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻoDịu dàng như những nàng tiênEm là du kích, em là giao liênEm là chính quê hương ta đóMười một năm rồi ta nhớ, ta thươngĐêm đầu tiên ta ngủ giữa quê hươngSao thấy lòng ấm lạDù ngoài trời tầm tã mưa tuônTiếng đại bác gầm rung vách láÔi quê hương ta đẹp quá!Dù trên đường còn những hố bomDù áo em vẫn còn mảnh váChỉ có trái tim chung thủy, sắt sonVà khẩu súng trong tay cháy bỏng căm hờn.9-1965Bài thơ này được sử dụng làm bài đọc thêm trong chương trình SGK Văn học 12 giai đoạn 1990-2006.
Nguồn: Hoa dừa, NXB Giải phóng, 1969
Bài thơ: TRỞ VỀ QUÊ NỘI (Lê Anh Xuân)
Bài thơ: Nhớ cơn mưa quê hương
Nhớ cơn mưa quê hương
Quê nội ơiMấy năm trời xa cáchĐêm nay, ta nằm nghe mưa rơiNghe tiếng trời gầm xa lắc…
Cớ sao lòng thấy nhớ thương.
Ôi cơn mưa quê hươngĐã ru hát hồn ta thuở bé,Đã thấm nặng lòng ta những tình yêu chớm hé.Nghe tiếng mưa rơi trên tàu chuối, bẹ dừa,Thấy mặt trời lên khi tạnh những cơn mưa.Ta yêu quá như lần đầu mới biếtTa yêu mưa như yêu gì thân thiếtNhư tre, dừa, như làng xóm quê hương.Như những con người – biết mấy yêu thương.Ôi tuổi thơ, ta dầm mưa ta tắm.Ta lội tung tăng trên mặt nước mặt sôngTa lặn xuống, nghe vang xa tiếng sấm
Nghe mưa rơi, tiếng ấm tiếng trong.
Ôi đâu rồi những trò chơi tuổi trẻNhững tàu chuối bẹ dừa, những mảnh chòi nhỏ béNhững vết chân thơ ấu buổi đầu tiênMấy tấm mo cau là mấy chiếc thuyềnMưa cuốn đi rồi.Mưa chảy xuống dòng sông quê nộiSóng nước quê hương dào dạt chảy về khơi,Chở những kỷ niệm xưa, chìm lắng bốn phương trời.Và ta lớn tình yêu hoà bể rộngCơn mưa nhỏ của quê hương ta đã sốngNay vỗ lòng ta rung động cả trăm sông,Ôi cơn mưa quê hương.Mưa là khúc nhạc của bài ca êm mát.Những đêm ta nằm nghe mưa hát mưa ơiNghe mưa đập cành tre, nghe mưa rơi tàu lá,
Thầm thì rào rạt vang xa…
Có lúc bỗng phong ba dữ dộiMưa đổ ào như thác dồn trăm lối.Giấc mơ xưa có chớp giật, sấm gầm,Trang sử nhỏ nhà trường bỗng hoá mưa giông.Nghe như tiếng của Cha Ông dựng nước,Truyền con cháu phải ngẩng cao mà bướcNghe như lời cây cỏ gió mưa.
Đang hát tiếp bài ca bất khuất ngàn xưa…
Mưa tạnh rồi, như mùa xuân nhẹ trổiThấy sánh xanh trên những cành xanh nắng rọiMưa ơi mưa, mưa gội sạch những cành nonMang đến mùa xuân những quả ngọt tươi ngon.Ôi vui quá không thấy chim đâu cảMà bờ tre nghe giọng hót trong lành.Nhà ai đấy nhịp chày ba rộn rã,
Làm hạt mưa trên cành lá rung rinh.
Mấy cô gái bên kia sông giặt áoTay rẩy nước. Bỗng mưa rào nho nhỏCánh tay cô hay cánh gió nhẹ đưaRung cành tre rơi nhỏ một cơn mưa…Ôi yêu quá mấy hàng dừa trước ngõRễ dừa nâu, muờn mượt gân tơĐường tạnh ráo, đất lên màu tươi mởnĐã yêu rồi sao bổng thấy yêu hơn…Quê hương ơi, mấy năm trời xa cáchĐêm nay ta nằm nghe mưa rơi,Nghe tiếng trời gầm xa lắc…Cớ sao lòng lại xót đau…Ta muốn về quê nộiTa muốn trở lại tuổi thơTa muốn nằm trên mảnh đất ông chaNghe mưa đập cành tre, nghe mưa rơi tàu lá…
Ôi tiếng sấm từ xa, bỗng gầm vang rộn rã…
Nguồn: Trường Sơn – đường khát vọng, NXB Chính trị quốc gia, 2009
NHỚ MƯA QUÊ HƯƠNG | Phan Hồng Sơn – Lê Anh Xuân | Đất chín rồng
Bài thơ: Nguyễn Văn Trỗi
Nguyễn Văn Trỗi
Khi Anh gọi Bác ba lầnLòng anh như thấy được gần Bác thêmAnh chưa được tận mắt nhìnNhưng hình ảnh Bác trong tim vẫn ngời”Cháu yêu Bác lắm, Bác ơi!Những năm kháng chiến từ hồi còn thơTrung thu gặp Bác trong mơKính yêu cháu hát: “Bác Hồ Chí Minh”…Giờ đây trước phút tử hìnhCháu như thấy Bác đang nhìn cháu đâyBác hôn cháu, Bác cầm tayCháu hôn lại Bác sáng nay ba lần”Muôn năm! Muôn năm! Muôn năm!Triệu người đáp lại ầm ầm bốn phươngTiếng hô gặp núi, núi vangGặp sông, sông hát, gặp rừng, rừng caBác Hồ khi hiện vào taNhư tên bật ná, thác sa khỏi ghềnhÔi ba tiếng Hồ Chí Minh!Đã thành vũ khí, đã thành niềm tinĐã thành lời hứa thiêng liêngLửa thiêu chẳng cháy, đá nghiền chẳng tanCổ gông cổ vẫn thét vangTay còng tay vẫy vẫn ngàn cánh tayBác là non nước, trời mâyViệt Nam có Bác mỗi ngày đẹp hơnCòn cao hơn đỉnh Thái SơnNghìn năm chung đúc tâm hồn ông chaĐiệu lục bát, khúc dân caViệt Nam là Bác, Bác là Việt Nam”Việt Nam muôn năm!”Việt Nam, Tổ quốc muôn nămNơi ta yêu quý muôn vàn của taDù đây trường bắn Chí HòaĐất chân ta đứng vẫn là của taSau lưng ta cả quê nhàNơi lưng ta tựa ấy là Trường SơnLà bờ ruộng, lối cỏ mònĐỏ tươi bông gạo, biếc rờn ngàn dâuLà Thu Bồn mặt nước xaoDòng sông tuổi nhỏ rì rào hát caLà hàng ớt đã ra hoaĐám dưa trổ nụ, đám cà trổ bôngLà trưa tiếng mẹ ru nồngTiếng thoi lách cách bên nong dâu tằmLà Việt Nam! Là Việt Nam!Biển Đông một dải xanh lam cõi bờViệt Nam đất nhạc, đất thơChân mây điểm trắng cánh cò quê hươngĐầm sen nở trắng, nở hườngĐêm trăng thơm dịu những đường sầu riêngViệt Nam xứ sở thần tiênBốn mùa một sắc trời riêng đất nàyXóm làng, đồng ruộng, rừng câyNon cao gió đựng, sông đầy nắng chanSum sê xoài biếc, cam vàngDừa nghiêng cau thẳng hàng hàng nắng soiCó nơi đâu đẹp tuyệt vờiNhư sông, như núi, như người Việt NamĐầu trời ngất đỉnh Hà GiangCà Mau cuối đất mỡ màng phù saTrường Sơn chí lớn ông chaCửu Long lòng mẹ bao la sóng tràoMặt trời ánh sáng tự hàoDáng đi cũng lấp lánh màu tự doBốn ngàn năm dựng cơ đồVạn năm từ thuở ấu thơ loài ngườiÔi Việt Nam! Việt Nam ơi!
Việt Nam, ta gọi tên Người thiết tha.
Bài thơ: Nguyễn Văn Trỗi
Bài thơ: Dừa ơi
Dừa ơi
Tôi lớn lên đã thấy dừa trước ngõDừa ru tôi giấc ngủ tuổi thơCứ mỗi chiều nghe dừa reo trước gióTôi hỏi nội tôi: “Dừa có tự bao giờ?”Nội nói: “Lúc nội còn con gáiĐã thấy bóng dừa mát rượi trước sânĐất này xưa đầm lầy chua mặnĐời đói nghèo cay đắng quanh năm”Hôm nay tôi trở về quê cũHai mươi năm biết mấy nắng mưaNội đã khuất rồi xanh rì đám cỏTrên thân dừa vết đạn xác xơ.Dừa ơi dừa! Người bao nhiêu tuổiMà lá tươi xanh mãi đến giờTôi nghe gió ngàn xưa đang gọiXào xạc lá dừa hay tiếng gươm khua.Ôi có phải nhà thơ Đồ ChiểuTừng ngâm thơ dưới rặng dừa nàyTôi tưởng thấy nghĩa quân đuổi giặcVừa qua đây còn lầy lội đường dây.Tôi đứng dưới hàng dừa cao vútCạnh hàng dừa tơ lá mướt xanh màuNhững công sự còn thơm mùi đấtCạnh những chiến hào chống Pháp năm nao.Vẫn như xưa vườn dừa quê nộiSao lòng tôi vẫn thấy yêu hơnÔi thân dừa đã hai lần máu chảyBiết bao đau thương, biết mấy oán hờn.Dừa vẫn đứng hiên ngang cao vútLá vẫn xanh rất mực dịu dàngRễ dừa bám sâu vào lòng đấtNhư dân làng bám chặt quê hương.Dừa bị thương dừa không cúi xuốngVẫn ngẩng lên ca hát giữa trờiNếu ngã xuống dừa ơi không uổngDừa lại đứng lên thân dựng pháo đài.Lá dừa xanh long lanh ánh nắngTheo đoàn quân thành lá nguỵ trangNếu rụng xuống dừa ơi không uổngDừa lại cháy lên ánh đuốc soi đường.Đất quê hương nát bầm vết đạnĐã nuôi dừa năm tháng xanh tươiÔi có phải dừa hút bao cay đắngĐể trổ ra những trái ngọt cho đời.Nghe vườn dừa rì rào tiếng nhạcLòng nao nao tôi nhớ nội xiết baoTuổi thơ xưa uống nước dừa dịu ngọtTôi biêt đâu thuở chua xót ban đầu.Tôi ngước nhìn mùa xuân nắng dọiBốn mặt quê hương giải phóng rồiTôi bỗng thấy nội tôi trẻ lạiNhư thời con gái tuổi đôi mươiNhư hàng dừa trước ngõ nhà tôi.
1-1966
Bài thơ: DỪA ƠI (Lê Anh Xuân)
Bài thơ: Gửi miền Bắc
Gửi miền Bắc
Quê tôi có những mái nhà lá nhỏBên bờ Cửu Long xa cách sông HồngNhưng tuổi thơ trong những giờ sử kýTheo Quang Trung tôi từng đến Thăng Long.Nhớ những chiều nhìn về phương BắcThấy xa xa đàn cò trắng bay vềTôi ngỡ trên lưng cò có chút bùn miền BắcDù cánh cò chẳng bay tới ngoài kia.Tôi lớn lên giặc ngăn chia đất nướcNhưng súng gươm đâu ngăn được tình thươngĐâu ngăn được mặt trời đỏ rựcKhi lòng tôi đã hoá hướng dương.Tôi lắng nghe tim tôi đập vội”Đây là đài tiếng nói Việt Nam”Nghe ngoài đó gió mùa đông bắc thổiTôi muốn gửi lòng tôi chút nắng Hậu GiangTôi vui theo từng mái trường ngói đỏTừng vỉa than đen, từng gié lúa vàng.Tôi đau đớn Mỹ dội bom tàn pháTất cả những gì tôi quí, tôi yêuDù đèo Ngang tôi chưa từng đếnThơ bà huyện Thanh Quan tôi đã thuộc lòngHoa lá cỏ cây có bị bom cháy xém?Mái nhà kia dưới núi có còn chăng?Ôi mảnh đất bốn nghìn năm lịch sửĐã chôn vùi bao lũ xâm lăng.Hôm nay lại đánh tan giặc MỹXác phản lực rơi cạnh mũi tên đồng.Tôi nhớ mãi từng tên sông, tên núiTên những chiến công, tên những anh hùng.Tin chiến thắng từ quê hương kết nghĩaVọng về Nam giục giã những bàn chânCả hai miền cùng một ngôi sao đỏCùng ánh trăng soi ngọn súng trường.Hố bom trong này giống hố bom ngoài đóCả hai miền cùng một kẻ thù chung.Từng tảng đất ở miền Nam phá lộĐang chuyển ra miền Bắc sửa đườngThan Cẩm Phả đã cháy bùng ngọn lửaBập bùng soi giữa đỉnh Trường SơnÔi miền Bắc nơi lòng tôi yêu quýNơi bùng lên một chân lý Bác HồNơi đang dựng một thiên đường hùng vĩNơi còn đây di chỉ của người xưaNơi tôi đã yêu thương từ thuở nhỏTrong máu tôi có dòng máu cha ôngNhư trái sầu riêng trên dòng sông Nam bộCó hương phù sa của nước sông Hồng.Gửi miền Bắc cả trái tim tôi đóNgày ngóng trông, đêm thương nhớ xiết baoGửi miền Bắc lòng miền Nam chung thuỷ
Đang xông lên chống Mỹ tuyến đầu.
Bài thơ: Gửi miền Bắc
Bài thơ: Dáng đứng Việt Nam
Dáng đứng Việt Nam
Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn NhứtNhưng Anh gượng đứng lên tì súng trên xác trực thăngVà Anh chết trong khi đang đứng bắnMáu Anh phun theo lửa đạn cầu vồng.Chợt thấy anh, giặc hốt hoảng xin hàngCó thằng sụp xuống chân Anh tránh đạnBởi Anh chết rồi nhưng lòng dũng cảmVẫn đứng đàng hoàng nổ súng tiến côngAnh tên gì hỡi Anh yêu quýAnh vẫn đứng lặng im như bức thành đồngNhư đôi dép dưới chân Anh giẫm lên bao xác MỹMà vẫn một màu bình dị, sáng trongKhông một tấm hình, không một dòng địa chỉAnh chẳng để lại gì cho riêng Anh trước lúc lên đườngChỉ để lại cái dáng-đứng-Việt-Nam tạc vào thế kỷ:Anh là chiến sỹ Giải phóng quân.Tên Anh đã thành tên đất nướcÔi anh Giải phóng quân!Từ dáng đứng của Anh giữa đường băng Tân Sơn Nhứt
Tổ quốc bay lên bát ngát mùa xuân
(3-1968)
Nguồn: Thơ Lê Anh Xuân, NXB Giáo Dục, 1981
Bài thơ: DÁNG ĐỨNG VIỆT NAM (Lê Anh Xuân)
Anh là một hồn thơ chiến sĩ : tha thiết với những sáng tác thi ca cháy bỏng tình yêu đất nước và tấm lòng hăm hở muốn được có mặt ở thực tế chiến trường, trực diện đấu tranh với kẻ thù chung của dân tộc.
Đăng bởi: Trọng Trần Đoàn
Từ khoá: 10 Bài thơ hay của nhà thơ Lê Anh Xuân
Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết 10 Bài thơ hay của nhà thơ Lê Anh Xuân của Pgdphurieng.edu.vn nếu thấy bài viết này hữu ích đừng quên để lại bình luận và đánh giá giới thiệu website với mọi người nhé. Chân thành cảm ơn.